Truyện vợ ngốc em là của anh

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện ý muốn đăng vui mắt gửi truyện về . Ghi nhớ ghi rõ thương hiệu truyện, chương nào.

Bạn đang xem: Truyện vợ ngốc em là của anh


*

Truyện gay: vợ Ngốc Em Là của anh ấy (17+) by Ladynguyen. è Gia Huy_một cậu nhỏ bé mang vẻ đẹp thuần khiết của một thiên sứ tốt mĩ, luôn tạo ra cho doanh nghiệp một bức tường chia cách với chũm giới phía bên ngoài nhưng… phía sau lớp vỏ bọc mạnh khỏe ấy là một trong những trái tim trong suốt tựa pha lê thuận lợi thương tổn. (Thân thế: sẽ biết sau thời điểm đọc).

Vương Khánh Đăng_Thiếu gia của tập đoàn lớn Vương-Thị danh tiếng, bên cạnh đó cũng cầm đầu một băng đảng buôn bản hội đen trong nhân loại ngầm. Gồm một khuôn phương diện nam tính, nước da trắng trẻo với làn tóc màu ánh tím và đôi mắt màu hổ phách vô hồn sâu thẳm. Phương pháp cư sử ngạo mạn và thờ ơ thường thấy sinh hoạt hắn được tạo nên nhờ chính cuộc sống khắc nghiệt trong nhân loại ngầm, luôn đối diện với cuộc sống đời thường bằng sự tàn nhẫn, độc đoán đúng hóa học của một quỷ ác thực sự.



Thiên thần luôn tỏa sáng giữa những vầng hào quang bao phủ lánh…vÁc quỷ luôn luôn cô độc trong trái đất bóng về tối của bao gồm mình… dường như định mệnh đã an bài xích cho thiên thần cùng ác quỷ luôn tồn trên trong 2 trái đất khác nhau, 2 đường thẳng song song và hình như không bao giờ có điểm hội tụ… Liệu có khi nào thiên thần và hung quỷ sẽ hợp độc nhất với nhau để khiến cho một côn trùng lương duyên bất hủ?

*
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa. Truyện gay: vk Ngốc Em Là của anh ấy (17+) by Ladynguyen

Truyện gay: vợ Ngốc Em Là của anh ấy (17+) – Chap 1

Tác giả: Ladynguyen

9.00pm.

Tại hộp đêm L.O.V.E

Tiếng nhạc ầm ĩ, giờ đồng hồ reo hò điên cuồng của các thanh niên trai gái như ao ước làm nổ tung Club Love. Thân vô vàn ánh đèn sáng nhấp nháy đầy đủ màu sắc, mùi hương phấn son, hương thơm nước hoa và cả mùi của bia rượu, tất cả hòa trộn sát vào nhau làm địa điểm đây trở nên nóng hổi hơn bao giờ hết. Ngồi chễm chệ trên loại ghế quấn da cao cấp của quanh vùng Vip là ông nhà của một trong những khu ăn chơi đắt đỏ nhất mảnh đất Sài thành. Với hắn tiền cùng quyền là hai cái đặc biệt hàng đầu, chắc rằng trong hắn không hiện hữu cái gọi là “tình người”. Hắn rất có thể lạnh lùng mà lại mỉm cười cợt khi lỏng lẻo giết một ai đó mặc dù rằng họ bao gồm van xin khóc lóc, hắn đem sự cam chịu đựng và yếu đuối của kẻ khác để làm niềm vui đến chính bạn dạng thân mình.

Nâng ly rượu lên ngang tầm mắt, hắn yêu thích ngắm quan sát thứ hóa học lỏng đặc sánh đỏ tươi chao đảo theo từng nhịp nhấp lên xuống của cổ tay mình, hắn mỉm cười và tự hỏi liệu có thứ gì hoàn toàn có thể khiến hắn bao gồm hứng thú hơn cả tiền với quyền không. Lân cận hắn là hai ả gái “làm hàng” với các chiếc váy ngắn ngoài ra không thể ngắn lại hơn làm lộ rõ những cặp mông tròn trĩnh gợi tình.

Ở hắn có một mùi lũ ông rất quyến rũ mà có thể khiến những cô gái đã chạm mặt hắn một đợt là chỉ mong xà tức thì vào vòng đeo tay của hắn, 2 cô ả tê cũng không phải là nước ngoài lệ, một ả vòng tay ôm siết lấy cổ hắn mà ngấu nghiến vành tai quyến rũ ấy không quên cạ gần cạnh thân thể của chính bản thân mình vào hắn. Ả kia với khuôn mặt béo phấn áp chặt vào ngực hắn và làm tình với hắn một biện pháp dâm đãng, mọi ngón tay với móng tô đỏ chót không xong xuôi vuốt ve khung hình đầy khiêu khích bởi vì cả nhị ả đều hi vọng nếu may mắn thì biết đâu mình sẽ trở thành tín đồ tình của hắn. Tuy thế hắn vẫn ngồi trơ ra kia với một khuôn mặt hững hờ vô cảm.

– Thằng trẻ ranh này! mày mong mỏi chết sao?

Một tên bầy em của hắn, tướng mạo tá bặm trợn sẽ ra mức độ đá lên người một phái mạnh trai vẫn nằm sõng xoài bên dưới đất

– tất cả chuyện gì vậy?_nhìn cảnh rắc rối trước mặt, hắn nhíu ngươi quay ra hỏi

– Dạ… không có gì đâu thưa cậu chủ_tên vừa khổng lồ mồm dịp nãy giờ đây run rẩy nói

– Nó là ai?_hắn hỏi

– Dạ… nó chỉ với thằng bốc vác vớ vẩn thôi ạ.

– Bưng bê?_hắn nhướn mày rồi tái diễn một bí quyết khó hiểu_Không đề nghị là tiếp viên sao?

Ánh đôi mắt hắn quét qua cơ thể chàng trai với làn tóc màu hạt dẻ, mặc bộ đồ quần áo màu mang và mang trong mình một đôi giầy cũng color đen. Hắn không nhìn được rõ được khuôn phương diện của nó vày những ánh sáng của đèn led xanh đỏ cứ mau lẹ lóe lên, mà lại đâu đó… hắn vẫn nhận thấy một đôi mắt lung linh trong sáng… khôn xiết tự tin và không có vẻ gì là run sợ của nó. Điều đó làm cho hắn cảm thấy tất cả hứng thú với con người trước mặt.

– Kệ chúng nó đi anh_một cô ả lên tiếng và ghé giáp vào phương diện hắn định đặt lên đôi môi gợi cảm kia một nụ hôn

*Chát*

Hắn tát trực tiếp vào khuôn mặt đáng yêu của cô gái rồi thờ ơ phán

– bé khốn! mi nghĩ mi là ai? Cút…..

Hắn làm vậy trước mặt từng nào tên đàn em của hắn khiến cô ả chỉ biết ôm khía cạnh khóc, cô ả sót lại cũng biết thân biết phận mà rút lui sớm nếu không muốn làm cho mồi cho “cá mập”. Phất tay, hắn ra hiệu cho bọn đàn em mang này lại gần mình hơn. Nó khẽ ngước hai con mắt vô cảm lên chú ý và … nháng chút lag mình. Ngồi trước phương diện nó…

Một gương mặt hoàn mĩ cùng với làn da trắng như men sứ…..

Đôi mắt mát rượi màu hổ phách sâu thẳm rất có thể làm đóng băng người đối diện…..

Cơ thể hắn tỏa ra một luồng khí lạnh u ám…..

Toát lên vẻ đẹp kiêu sa, độc tài, nóng bức nhưng lại lôi cuốn đến hấp dẫn lòng người…..

Thu lại ánh mắt và thu lại cả tích tắc suýt bị sa té bởi vẻ đẹp hấp dẫn lòng bạn kia, nó vẫn không có phản ứng gì như là… hại hãi. Nhưng trái lại chỉ nhìn hắn với ánh mắt không chút biểu cảm

Trong khi đó, hắn cũng đang chú ý xoáy trực tiếp vào khuôn mặt thanh tú kia, một thằng nam nhi với thân thể nhỏ con, mặc một bộ quần áo màu đen càng có tác dụng tôn rõ làn domain authority trắng bóc tách như trứng gà. Một khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi đỏ hồng ngọt ngào đầy kích thích và hai con mắt đó, hai con mắt sẽ hút hồn bất cứ kẻ nào đang chót dại mà quan sát vào đó. Và trên khuôn mặt không chút tỳ vết là một trong những bên má mẩn đỏ hằn nguyên phần nhiều dấu tay vì chưng cái tát của thương hiệu vừa nãy.

– ngươi tên là gì?_hắn hất trực tiếp ly rượu đang uống dở vào mặt nó, giọng lạnh như băng

– …………….

Nó vẫn yên lặng không nói gì, điều đó như vẫn châm ngòi cho ngọn lửa tức giận sẽ ngùn ngụt trong thâm tâm hắn, thô bạo siết chặt lấy cổ tay nó nhằm kéo lại sát mình và không xong tát vào phương diện nó, mẫu đau khiến cho nó yêu cầu nhăn khía cạnh mà chịu đựng đựng

*Bốp*

– ngươi câm hả? Vậy nhằm tao xem ngươi câm được bao lâu.

Những chiếc tát thô bạo thường xuyên giáng xuống khuôn khía cạnh xinh đẹp khiến cho nó trở nên sưng tấy, khóe môi đã bước đầu rơm rớm đầy đủ giọt huyết tươi vì chịu đựng.

*Bốp*

*Bốp*

– mày lì thiệt đấy.

Hắn nhếch mép mỉm cười nửa miệng và rồi kéo đầu nó lại, xay lên nó một nụ hôn. Nó cố không đồng ý nguầy nguậy nhằm tránh nụ hôn của hắn. Bực tức bởi vì sự phản kháng ấy hắn thả một tay nó ra và giữ chặt lấy cằm nó, đợt nữa ép một nụ hôn thô bạo. Tuy nhiên không thể di chuyển được dẫu vậy nó vẫn nỗ lực ngậm chặt mồm lại không cho hắn tiến xa hơn nhưng… hắn khỏe rộng nó cực kỳ nhiều, làm phản kháng gần như là là vô vọng.

Bị hắn cắn rất mạnh vào môi dưới đến nhảy máu khiến nó thiết yếu kiềm được cơn đau mà lại hé miệng ra khẽ bật lên một tiếng kêu. Hắn hối hả chớp lấy giây khắc ấy, nhân thời điểm đôi môi nó hé lộ trong vô thức hắn đẩy cái lưỡi của mình vào vòm mồm nó. Một nụ hôn nóng bỏng mang theo là sự việc hòa trộn thân mùi tanh của máu với hơi nồng của rượu, thô bạo dẫu vậy ngọt ngào. Hắn trượt dài đều nụ hôn xuống dòng cổ white ngần của nó và giữ lại trên đó vô số số đông dấu hôn, hắn nút lên quanh cổ và cắn mạnh vào trong 1 bên vai. Đôi tay thì cuồng loạn xé toạc mẫu áo của chính nó ra.

– è cổ Gia Huy!_nó thét lên trong sự khiếp sợ và giỏi vọng

Bỗng nhiên… sau khi nghe tiếng thét, hắn dừng lại những hành động của mình.

– Tao còn tưởng mi câm trong cả khi tao làm cho nhục mi trước phương diện mọi tín đồ nữa chứ?_hắn mỉm cười đắc ý cùng buông tay ra khiến nó rơi tuột ngồi phịch xuống ngay dưới chân hắn

– cực tốt mày cần phải biết điều một chút… nếu không mày sẽ bị tiêu diệt thảm lắm đấy_hắn nạm tóc nó, giật bạo dạn đầu nó ra phía sau để nhìn cả khuôn mặt với nụ cười nửa môi nạm hữu, trong nụ cười đó tất cả cả sự rình rập đe dọa nồng nặc mùi ngày tiết tanh tưởi.

– Bưng bê… sau cuối cũng chỉ là 1 trong thằng điếm thấp tiền thôi_nói hoàn thành hắn rút ngay một chiếc khăn tay white color ra vệ sinh mồm và quăng quật vào khía cạnh nó với niềm vui khinh bỉ.

Chiếc khăn đàng hoàng rơi xuống mặt nó, bên trên đó bao gồm vết huyết loang lổ nhưng… chưa phải từ hắn nhưng mà là từ song môi đỏ thẫm của nó.

Vẫn không thay đổi thái độ giá buốt lùng, hắn ngả sườn lưng ra ghế và chậm chạp mồi điếu xì gà, qua làn sương trắng, hắn mơ hồ chú ý nó, bất giác hắn không muốn liên tục trò đùa với nhỏ búp bê đáng yêu này nữa và… hắn muốn xong cuộc chơi.

– Mày… mày… mày… mày!_hắn chỉ vào mặt 4 tên đàn em vẫn đứng ngay gần bên cạnh đó

Ánh mắt hờ hững rơi trên bạn nó, ngẫu nhiên hắn buông ra các câu nói vô hồn và rất là tàn nhẫn.

– Nó là của chúng mày!

Nó khẽ ngước đôi mắt vô hồn lên quan sát hắn, nó cấp thiết tin vào số đông gì tôi vừa nghe thấy, vậy nên thì nó vẫn trở thành… nó ko muốn. Không biểu hiện ra phía bên ngoài nhưng một nỗi lo lắng vô hình sẽ dâng lên trong tâm địa nó, nhìn vào góc nhìn kia với nó biết hắn không còn đùa. Đôi mắt vô hồn… tương đương nó, tuy thế đâu đó trong đôi mắt kia hiện lên sự man rợ đến đau lòng.

Đơn giản bởi hắn là 1 trong những ác quỷ và hắn vô cùng ghét thiên thần, khi nhìn thấy những thứ quá rất đẹp sẽ khiến cho hắn nổi tà tâm ước ao phá hủy. Hắn mong mỏi nhìn xem gương mặt nó vào sáng ngày mai, liệu nó còn hoàn toàn có thể đẹp như vậy này được nữa giỏi không.

Xem thêm: Bộ Đề Cương Ôn Tiếng Việt Lớp 5 Học Kì 1, Học Kì 2 Năm 2021, Bộ Đề Ôn Tập Môn Tiếng Việt Lớp 5

– xong xuôi rồi thì chúng mày mang nó sang làm hàng ở bên khu tây nghe rõ chưa?_một đợt nữa giọng nói của hắn lại lạnh giá vang lên

– tại sao?_Mặt nó vẫn thế… Vô cảm, nhưng ánh nhìn cứng rắn kia chốc lát nhòe đi bởi vì nước mắt

Những lời nói tàn nhẫn của hắn vang lên bên tai khiến nước đôi mắt của nó cuối cùng cũng trào ra. Nó khóc… phải… nó khóc vì thấp thỏm và bất lực trong yếu tố hoàn cảnh hiện nay. Nó vẫn đang quan sát hắn như mong chờ một câu vấn đáp từ hắn, dẫu vậy đáp trả lại nó vẫn là góc nhìn màu hổ phách sâu thẳm và sự yên lặng của hắn.

Một nỗi đau vô hình và cả sự lo lắng như xâm chiếm lấy vai trung phong trí nó, hầu hết giọt ca sỹ pha lê rơi xuống như càng có tác dụng cho gương mặt xinh đẹp tuyệt vời và hoàn hảo nhất của nó trở nên lộng lẫy hơn. Trong giây phút bức tường trẻ trung và tràn trề sức khỏe như trọn vẹn sụp đổ trước phương diện nó…

Giây phút bị bọn chúng kéo nó đi, trái tim như kết thúc đập, nó hệt như một mẫu xác ko hồn nhưng trong lòng trí nó làm rõ một điều “thà bị tiêu diệt chứ không chịu đựng nhục”

– Khánh Đăng! cậu chơi hơi quá rồi đấy_giọng nói trầm ấm bất ngờ vang lên phá tan bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, đôi mắt khép chặt sau mặt hàng mi quanh co giật bản thân mở ra, hai con mắt vô hồn nhưng ẩn chứa đâu đó là việc mong chờ, một tia hi vọng bên cạnh đó quá đỗi ý muốn manh…

Lười biếng đưa ánh nhìn nhìn sang tín đồ ngồi dòng ghế mặt cạnh, hắn cười cợt khẩy_Mình đâu có đùa.

– Cậu không thấy làm bởi vậy là quá xứng đáng sao? Theo mình quan liền kề từ nãy cho giờ thì cậu ta đâu có gây-thù-chuốc-oán gì với cậu?

– Thiên Bảo à! chưa hẳn việc của cậu?_khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành thành một đường cong trả hảo, hắn buông lời mỉa mai khiến người ngồi kề bên không thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh vốn có.

Thay đổi hẳn thái độ, Thiên Bảo quan sát trừng trừng vào đôi mắt hắn

– Giao cậu ta lại cho mình.

– Hahaha… cậu thay đổi “khẩu vị” từ khi nào vậy. Thiên Bảo???_nụ cười mỉa mai thường xuyên hiện hữu bên trên khuôn mặt hoàn mĩ

– Không liên quan đến cậu, tiếng mình chuyển cậu ấy đi được rồi chứ?

Không lưu ý đến câu trả lời của hắn, anh vực lên lướt cấp tốc qua đám vệ sĩ với đi về phía nó, quét ánh nhìn sắc lẻm lên đám vệ sĩ đang giữ chặt mang nó, anh gằn từng tiếng

– Buông cậu ấy ra.

– Dạ… Thưa cậu… dẫu vậy thiếu gia đã bao gồm lệnh…_tên vệ sĩ gắn thêm bắp vì chưng cậu ta thừa gọi từ trước mang lại giờ tín đồ duy độc nhất vô nhị hắn chịu “nhún nhường” không có ai khác… đó là anh.

– không nghe thấy tôi nói gì sao?

Tên bầy em len lén nhìn sang hắn, không thấy làm phản ứng gì tự vị người sở hữu của mình lúc này anh ta bắt đầu miễn chống thả người.

– Đi thôi!_khẽ kéo rước tay nó, anh bước đi thật nhanh

Một bước…..

Hai bước…..

Ba bước……

– ĐỨNG LẠI !!!

– ĐỨNG LẠI !

Tiếng hắn vang lên sau lưng, Thiên Bảo ngừng lại, góc nhìn lạnh tanh.

– Cậu còn mong muốn gì nữa?

– Thiên Bảo! Cậu muốn đưa cậu ta đi đúng không…

– Đúng vậy… thì sao???_anh nhướn mi đầy vẻ thách thức

– Được thôi! cơ mà mình có một điều kiện_hắn khinh khỉnh

Thiên Bảo nhìn vào hai con mắt màu hổ phách sâu thẳm của hắn, khu vực sống lưng chạy dọc một luồng khí lạnh. Đôi mắt ấy, vẫn phát ra một thứ tia nắng vô thuộc nguy hiểm, hàn khí cực kì ghê gớm. Lạnh… vô cùng lạnh…..

– Nói đi.

– Hãy nhường bảo-bối của cậu lại mang đến mình_hắn nhếch mép cười

– Tùy cậu!_Thiên Bảo gầm lên, góc nhìn đằng đằng gần kề khí, rồi lãnh đạm quay bạn bỏ đi, còn lại Khánh Đăng phía sau với nụ cười đang từ từ hình thành bên trên khóe miệng. “Khá lắm Hà Thiên Bảo! ko ngờ thiếu nữ đã từng sở hữu trái tim cậu cũng tất yêu sánh bằng thằng nhóc không quen đó”. Khuôn phương diện Khánh Đăng… lạnh ngắt khác thường.…………..

– Cậu bị yêu mến rồi, nhằm tôi đưa cậu đến bệnh dịch viện_Thiên Bảo quay sang nhìn nó với góc nhìn dịu dàng pha một chút ít gì đó… xót xa.

– Không cần đâu_nó nhè dịu lắc đầu

– không được_anh kiên quyết mở cửa xe, sau khoản thời gian đã để nó im vị vào xe anh new yên tâm cách sang bên đó và ngồi vô trong ghế lái.

– giả dụ anh cố định bắt tôi đến cái nơi ấy, tôi sẽ đi bộ về_nó đặt tay lên dây an toàn, chỉ việc một lời nói của Thiên Bảo thôi, là nó sẽ toá nút ra.

– vì sao cậu lại cứng đầu như vậy hả?_Thiên Bảo gắt

Không đáp lại lời của anh, nó dỡ dây an toàn, xuất hiện xe.

– Này… cậu_Thiên Bảo chóng vánh kéo tay nó lại_…Thôi được! Tôi sẽ đưa cậu về.

Anh hạ giọng, nhoài tín đồ ra đóng cửa xe, kể nó cài lại dây an ninh rồi âm thầm cho xe cộ chạy, không hiểu biết nhiều tại sao cùng với cậu nhỏ bé xa kỳ lạ này trái tim anh lại dễ dãi “khuất phục” như vậy.

Thiên Bảo nhìn Gia Huy. Tuy fan con trai lân cận anh sẽ mệt mỏi, dung nhan mặt nhợt nhạt tuy vậy vẫn mang trong mình một vẻ đẹp mang lại rung rượu cồn lòng người.

Chiếc Limousine màu black sáng loáng quý phái đỗ phịch trước cổng một dãy nhà trọ cấp tứ trông bao gồm vẻ tạm thời và đang xuống cấp trầm trọng.

– Cậu sống ở đây sao?_Thiên Bảo nhăn phương diện quay sang nhìn nó

– Ừm…

Sau cái đồng ý xác dìm của nó, anh nhanh nhẹn chạy ra mở cửa xe và đưa nó xuống, đúng vào lúc Hạ Vi trường đoản cú trong công ty đi ra, chú ý khuôn mặt trắng bệch của nó, áo quần lem luốc bẩn thỉu, cùng bề mặt và bắp tay còn có vô số hồ hết vết máu đã biết thành đông cứng. Cô đậy miệng thất ghê gào to, khía cạnh tái mét

– thiếu thốn gia! Cậu bị yêu mến à???

– Mình không sao, chỉ trầy da tí thôi_nó mỉm cười nữ tính trấn an Hạ Vi

– Cậu là thiếu hụt gia sao?_anh vướng mắc nhìn thanh lịch nó

– À! không có đâu, cô ấy trêu tôi thôi mà_nó lấp liếm

– thiếu thốn g… à Gia Huy! fan này là ai vậy?_Hạ Vi lắc lắc tay nó, bây giờ cô mới cân nhắc sự xuất hiện của người đàn ông lạ mặt

Thấy vẻ mặt “biết nói sao bây giờ” của nó, ngay chớp nhoáng khóe môi anh lộ diện một thú vui hiền

– À… Tôi là Hà Thiên Bảo, là chúng ta của cậu ấy.

Hạ Vi chú ý Thiên Bảo, cắn môi

– Vậy… vậy sao? Cảm ơn anh đã chuyển cậu ấy về.

– Cảm ơn?_Thiên Bảo nhướn mày, một suy cạnh tranh hiểu vừa loáng qua vào đầu khiến cho anh buột miệng_Cô là người yêu của cậu ấy?

– người yêu? Hihi… không phải đâu tôi chỉ là… là đồng bọn của cậu ấy.

Không đọc sao sau khi nghe được câu vấn đáp từ Hạ Vi, khóe môi anh bất giác vẽ lên một thú vui tuyệt đẹp.

– Tôi nên về rồi. Hẹn chạm mặt lại_anh chú ý nó với góc nhìn lưu luyến

– Vâng! Cảm ơn anh.

Sau khi Thiên Bảo về, Hạ Vi đưa nó vào nhà, lấy nước nóng rửa vết thương mang đến nó rồi băng vào.

– thiếu hụt gia! đã xẩy ra chuyện gì vậy?_Hạ Vi hỏi trong những lúc băng vệt thương mang lại nó

Nhíu ngươi vẻ bất mãn, nó chuyển tay lên nhẹ ly vào đầu Hạ Vi_Giờ mình đã không còn là thiếu hụt gia nữa rồi. Còn gọi mình như vậy nữa, bản thân sẽ… _nó trừng mắt nhìn khiến cho Hạ Vi không ngoài rùng mình.

– Hihi… mình biết rồi mà. Tiếng thì kể cho chính mình nghe đi, đã tất cả chuyện gì xẩy ra với cậu vậy?

– Mình ko có gì đâu_nó mỉm cười

– Sao cậu thời điểm nào cũng như vậy hả?_Hạ Vi thở dài

Nó bước xuống giường sau khoản thời gian Hạ Vi đã từng đi về phòng đối diện, nó ra hiên nhà và ngồi hóng gió. địa điểm này lúc nào thì cũng thế, dịp nào cũng có thể có những cơn gió mắt mẻ góp nó xua tung muộn phiền…