Nhớ em ước ao hát lên lời caĐành lạc giữa tuyến đường quen fan quaTìm trong bản thân chút hơi ấm đầu, giờ này em say giấc nồng, ngủ say với ai ?Còn gì đau đớn hơn một bạn trẻ khóc, tình yêu lại hóa ta thành kẻ ngốcLối vắng xưa giờ này mà bạn đâu, trong mối giấc chiêm bao nhỏ tìm nhau ?Tình yêu thương đâu như anh mơ, nhằm rồi mai cũng phôi phaiVà ai đó đã đưa em về, em giờ bên hai tay ai, rồi ?Tình làm sao là tình ngây bất tỉnh ? ngọn nguồn là tình đau nhất ?Rồi mình đang lại quên nhau lấn sân vào trong một mau chóng mai buồnNhẹ lui đôi bàn chân em về, em về trên con phố quenKhẽ lê bước chân anh về, vì đôi khi anh lưu giữ emLiệu rằng mình đã quên nhau đi được không ? Xóa đi hết được không ?Hỡi em, người đó là những niềm mơ ước thật bi ai !Không như anh mơ ngày đó, thiệt khó chạm mặt nhau giữa nhỏ phố bé dại nàyAnh ghé địa điểm đây, do trái tim này nhớ, sâu trong trái tim anh tất cả đôi lời tỏ bàyEm bao gồm nghe lời thủ thỉ mua thu, lại nhắc chúng ta những chiều hôm đóDụi vào bàn tay anh vu vơ, tờ giấy gấp, nháy mắt, em gửi nụ hôn gióRồi ta đã cứ hoài nắm đổi, khi nhận biết tình yêu thương chẳng giản đơnEm về khẽ dấu giọt trên gối, anh sững sờ nhìn mình sao lãng hơnAnh sẽ thấy rồi trời phong đỏ hồi kếtNhưng sao chẳng chịu rời bao chỗ thường đếnBước chân em qua, che đầy mau xuất xắc vọngAnh trôi hoài theo liệu biết còn kịp không ?Có lúc nào em thấy mình chợt bi đát khi vô tình bắt gặp hoa dứt nở từ dạo trướcAnh chết lặng sinh sống trên phần lớn nhành cây, tàn phai tránh ngang khu vực em chào bướcĐôi vòng đeo tay anh là ghế đá ngọn đèn, song lần em đi làm hạt sương đọng thềmSương rơi tan vỡ tan, đưa tay bắt mang là đa số cuộc gọi mà không tín đồ nhấc máyÔ cửa cô đơn nhớ giọt nắng nóng xanh, em gồm vui sau phần lớn ngày vắng ngắt anhNgười cũ đi qua như làn mây ngang trời thôi thì cũng qua rồi những đêm white canhNhư hoa trong gương, như bóng trăng đáy nướcThứ anh mơ là thứ anh không rước được, cũng là thứ ko thấy trướcQuay cách em trở về bên cạnh đôi tay ai, nhị lối về hôm ấy ngượcTình yêu thương đâu như anh mơ, nhằm rồi mai cũng phôi phaiVà ai đã đưa em về, em giờ bên đôi tay ai, rồi ?Tình như thế nào là tình ngây ngất ? nguồn cơn là tình nhức nhất ?Rồi mình vẫn lại quên nhau lấn sân vào trong một nhanh chóng mai buồnNhẹ lui đôi chân em về, em về trên con đường quenKhẽ lê bước chân anh về, vì đôi lúc anh lưu giữ emLiệu rằng mình đã quên nhau đi được không ? Xóa đi không còn được không ?Hỡi em, người đó là những niềm mơ ước thật ảm đạm !Tình yêu thương đâu như anh mơ, để rồi mai cũng phôi phaiVà ai đã đưa em về, em tiếng bên đôi tay ai, rồi ?Tình như thế nào là tình ngây chết giả ? ngọn nguồn là tình đau nhất ?Rồi mình đã lại quên nhau bước vào trong một sớm mai buồnNhẹ lui đôi bàn chân em về, em về trên con đường quenKhẽ lê bước đi anh về, vì thỉnh thoảng anh lưu giữ emLiệu rằng mình vẫn quên nhau đi được ko ? Xóa đi không còn được không ?Hỡi em, người đó là những giấc mơ thật buồn !Tình yêu thương đâu như anh mơ, nhằm rồi mai cũng phôi phaiVà ai đã đưa em về, em giờ bên hai tay ai, rồi ?Tình như thế nào là tình ngây chết giả ? ngành ngọn là tình đau nhất ?Rồi mình sẽ lại quên nhau bước vào trong một mau chóng mai buồnNhẹ lui đôi bàn chân em về, em về trên con đường quenKhẽ lê bước chân anh về, vì đôi khi anh lưu giữ emLiệu rằng mình đã quên nhau đi được ko ? Xóa đi không còn được không ?Hỡi em, người đó là những niềm mơ ước thật ảm đạm !