Nó ngước ánh mắt thằng lũ ông vừa hỏi. Phương diện non choẹt, chạy cái xe wave Trung quốc còn khá mới, quần âu tây áo sơ-mi cũ, mắt lờ đờ, người nồng nặc mùi rượu.

Bạn đang xem:

- Ừ, thì sao…

- Tôi mong chơi cô… - Hắn trả lời một cách không thể trực tiếp thắn hơn được nữa.

Nó quan sát hắn… nhìn không chớp mắt, rồi nó cười, ôm bụng cười sặc sụa, gập fan ngồi xuống đường mà cười. Trời ạ, lần đầu tiên nó chạm mặt một thằng khách hàng nói trắng trợn vào phương diện nó là: “Tôi mong chơi cô…”

- Cô cười cái gì? Cô có tác dụng gái, tôi ao ước chơi gái… Được ko?

- Được, được. Được chứ. Tôi làm gái. – Nó nói mà vẫn còn đấy cảm thấy bi ai cười.

- từng nào tiền?

- 200, tiền chống anh tự trả.

Hắn tìm mẫm những túi quần, rồi nói với nó.

- Tôi còn một trăm rưỡi thôi, được không… Còn tiền phòng thì… về nơi trọ của mình đi…

Trời khu đất ơi… Đi chơi gái mà lại trả giá… nó lại ôm bụng nhưng cười, đâu ra dòng thằng phụ thân khùng này vậy trời. Nhưng đột nhiên dưng nó lại muốn ngủ cùng với thằng khùng này. Là đĩ, nó vẫn ngủ với lưỡng lự bao nhiêu lũ ông. Mà lại một thằng khùng ăn uống nói ngay thật như thằng phụ vương này, thì nó chưa từng thử qua.

- Về nhà ông, ông giết tôi rồi sao???

- Ờ… thì… cô không tin thì thôi… Tôi tìm tín đồ khác.

- Thôi được rồi ông kẹ… Đưa chi phí trước đi.

- Không, chơi ngừng tôi đưa, gửi trước rồi cô vứt chạy rồi sao.

Nó vừa cười vừa nhấp lên xuống đầu, leo lên mẫu xe wave tàu của hắn ta và băng qua những bé đường sài thành vẫn còn sáng đèn tuy vậy đã hơn 2h sáng.

Căn phòng trọ của hắn phía trong dãy chống bình dân, quan sát vẻ hiệ tượng của mấy căn phòng, nó đoán rằng đó là khu dành cho tất cả những người cũng vất vả mới tìm kiếm được tiền để chu toàn cuộc sống. Khu vực phòng trọ nó vẫn thuê cũng vậy.

Hắn thanh thanh dắt xe pháo vào chống trọ, tránh tạo ồn vì cũng đã hơn 2h sáng. Căn phòng nhỏ, không có rất nhiều vật dụng với khá nhỏ gọn so với cùng 1 thằng thanh niên sống 1 thân một mình như hắn. Hắn chỉ tay vào dòng nệm mỏng dính đặt dưới sàn nhà.

- Cô… ngồi đó đi. – Rồi xoay qua rót đến nó ly nước. Bỗng dưng nó thấy cảm động, bên cạnh đó đây là lần đầu tiên có một thằng khách làng đùa rót mang đến nó 1 ly nước trước lúc hành sự.

Nó đưa tay nhận ly nước từ bỏ hắn, khẽ nói:

- Anh… dỡ đồ ra đi.

- Ừ, ừ nhĩ. – Hắn hơi hồi hộp và mắc cỡ. Nó cảm giác được cụ thể là cái đưa ra quyết định kiếm 1 bé đĩ của hắn chỉ phát xuất khi hắn say rượu, và bây chừ khi tương đối men tung đi, hắn bắt đầu thấy rằng quyết định của bản thân mình là quá mạo hiểm. Mà lại đã phóng lao thì buộc phải theo lao…

Nó đứng dậy, nhằm ly nước lên bàn, rồi thanh thanh giúp hắn dỡ bỏ các chiếc nút của dòng áo sơ mày sờn cũ. Nó và hắn ban đầu cuộc giao thương của mình. Hắn hậu đậu về. Khôn xiết vụng về. Với tay nghề kinh nghiệm của một con đĩ, nó lờ mờ đoán rằng, hoàn toàn có thể đây là lần thứ nhất hắn va vào thân thể của một người lũ bà. Vì sao người đó lại là nó???

Cuộc mua bán diễn ra nhanh chóng và ngắn ngủi. Với cùng một người hiếm hoi kinh nghiệm như hắn, vấn đề đó cũng dễ dàng nắm bắt thôi. Nó ngồi dậy, hỏi hắn:

- Anh có thể chở tôi lại chỗ hồi… - thắc mắc ngưng lại, vày nó thấy hắn vẫn ngủ tự thời điểm nào. Chắc rằng hơi men với hơi tình đã tạo nên hắn quá stress rồi. Nó đưa góc nhìn quanh căn phòng trọ mình sẽ ngồi. Rồi bỗng nhiên nó mỉm cười, ở xuống ở kề bên hắn với quàng tay qua ôm ngang bụng người bầy ông vừa “chơi” nó.

Hắn là tín đồ khách duy nhất tối nay của nó.

Sáng thức giấc dậy, nó thấy đường nét mặt lo sợ của hắn khi quan sát nó. Cụ thể là hắn vẫn nhớ tối qua tôi đã làm gì, nhưng dường như hắn bất ngờ một vấn đề như vậy lại hoàn toàn có thể xảy ra.

- Xin lỗi cô… Tôi… tôi ngủ quên, nhằm tôi chở cô về liền.

- Anh ăn bánh, mà chưa xuất hiện trả tiền đó. Tính xù hả?

- Tôi… quên mất, của cô ấy đây. – Hắn táy máy túi bản thân rồi móc ra 150 ngàn đưa cho nó. Nó nỗ lực tiền, rồi lấy tờ 50 ngàn chuyển lại mang đến hắn.

- trong ngày hôm qua tui khuyến mãi, giảm giá đặc biệt cho anh đó. Lần sau… nhớ xẹp ủng hộ tui nữa nha. – Nó nói rồi phì cười. – Tui từ bỏ về được rồi. Nơi này cũng gần khu vực của tui.

Nó loại bỏ đi khi hắn vẫn còn đấy đứng ấp úng không biết đề xuất nói gì. 20 ngàn chi phí xe ôm từ vị trí hắn về công ty nó. Lần thứ nhất nó đi khách với cái giá 80 ngàn… Đĩ ơi, mày mất giá dữ vậy sao???

Lần thứ hai nó gặp mặt hắn.

Vẫn mẫu xe wave Tàu còn khá mới, vẫn bộ quần áo sờn cũ. Cùng nó nhận biết hắn.

- Ah, anh mong muốn “chơi” tui nữa hả?? – Nó hỏi hắn, không che nụ cười.

- Cô vẫn còn… đứng trên đây àh.

- Tui là gái đứng đường, không đứng đây thì đứng đâu.

- tất cả mấy lần, tui kẹ kiếm cô, mà lại không gặp. Tưởng cô đi nơi khác rồi.

- mẫu gì??? Anh kiếm tui hả? bỏ ra dạ?

- Thì … tôi muốn gặp gỡ cô.

- Vậy bây giờ gặp rồi đó. Rồi anh tính sao?

- Nhưng, ừm… từ bây giờ tôi hết tiền rồi, còn có 100 ngàn thôi. Phải tôi mong mỏi cô đi dùng với tôi thôi. Được không?

Cái gì vậy??? Một thằng khách hàng làng chơi quay trở về mời một con đĩ đi ăn. Đây đâu riêng gì tiểu thuyết diễm tình. Nhưng nguyên nhân chuyện đó lại xảy ra với nó???

- Ừ, thì đi. Tui cũng đói bụng rồi.

Nó leo lên xe hắn ta và 2 fan tấp vào một trong những quán hủ tiếu gõ ven đường gần đó. Nó ăn 2 tô, hắn ta 2 tô, 5 ngàn một tô, 20 ngàn cho bữa ăn của 2 người.

- Cô uống gì không?

- bao gồm thùng trà đá kìa, bày vẻ làm đồ vật gi cho tốn tiền.

Hắn chở này lại chỗ cũ, trước lúc chia tay, hắn xin số điện thoại thông minh của nó.

- Anh tính tăng cấp tui trường đoản cú gái đứng mặt đường lên gái call đó hả??? – mà lại rồi nó cũng khiến cho hắn nâng cấp.

Lần đồ vật 3 nó chạm mặt hắn.

Vẫn trong căn nhà trọ của hắn. Vấn với mức giá 150 ngàn. Nhưng mà khác nghỉ ngơi chỗ: Hắn ko say.

Hắn ý thức được bản thân đang có tác dụng gì, sẽ làm cái gi và yêu cầu làm gì. Hắn làm những câu hỏi đó một cách thư thả và dìu dịu với nó. Nó từ hỏi, hợp lí đấy là bạn dạng năng của một thằng lũ ông lúc nằm ngủ với lũ bà. Tự khắc nó đang biết phải làm cái gi mà không cần ai chỉ dạy.

Đã từ bỏ lâu, nó quên xúc cảm yêu yêu đương khi cần quan hệ thân xác. Đó là chính sách kiếm sinh sống của nó. Để lo cho phiên bản thân, nhằm lo đến bà nước ngoài nó với cả người con thơ vẫn ở quê nhà. Nó không yêu công việc này, nhưng sẽ là thứ tốt nhất nó hoàn toàn có thể làm nhằm kiếm ra tiền. Nói đúng ra, nó là một trong những con đĩ không yêu nghề.

Nhưng lần này, sự thanh thanh và chiều chuộng của hắn tạo cho nó có xúc cảm yêu thương. Hắn như 1 cơn mưa, có tác dụng tươi mát vườn đang thô úa của nó. Bất chợt, nó kéo hắn ta và hôn hắn ta thiệt nồng cháy.

- mang đến em xin điếu thuốc. – Nó bảo hắn ta, và nó thấy hắn hơi kinh ngạc khi nghe nó thay đổi cách xưng hô.

Nó đốt thuốc, rồi nhả khói và thủ thỉ cùng hắn. Lần đầu tiên nó nói nhiều vì vậy với một thằng khách làng chơi.

Xem thêm: Chuyện Tình Nàng Tiên Cá Tập 3, Chuyện Tình Nàng Tiên Cá

“Em có tác dụng gái được 3 trong năm này rồi. Quê em ở bầu Lâm, vùng sâu vùng xa cứng cáp anh lần khần đâu. Công ty em còn bà nước ngoài em… và con em. Con gái, nó 6 tuổi rồi. Anh đừng có trố mắt nhìn em. Nó không tồn tại cha. Trong tim em, thằng phụ vương khốn nàn của nó bị tiêu diệt rồi. Năm em vừa 18 song mươi, thằng sở khanh kia cưa cẩm em, rồi sau khi ngủ cùng với em xong, nó lặn mất tâm. Khốn nạn… khi biết mình có bầu, em khăng khăng giữ đứa con, bởi vì dù gì, đó cũng là một phần máu giết mổ của em. Bố mẹ em mất khi em còn nhỏ, tai nạn đáng tiếc giao thông, bà nước ngoài nuôi em từ đó tới giờ… nhà em nghèo lắm. Sau thời điểm sinh nhỏ được 3 năm, em đưa ra quyết định lên thành phố sài gòn kiếm sống, chứ bắt buộc ở dưới kia ôm nhau mà bị tiêu diệt đói được. Thuở đầu em lên phía trên ở với cùng một con nhỏ dại bạn thuộc quê. Nó có tác dụng gái. Cũng nó dẫn em đi làm việc đó. Ban đầu em lừng khừng lắm. Giả dụ em là một trong con nhỏ dại còn trinh trắng, có thể em không làm cho đâu, cơ mà mà… còn cái gì để mất nữa. Bạn em đâu àh? Nó bị hốt đi tôn tạo rồi. Đợt đó may mà lại em chạy kịp, chứ không, anh cũng không chạm chán được em đâu…”

Lần đồ vật 4. Nó cùng hắn gặp nhau. Vẫn luôn là 150 ngàn.

Lần sản phẩm công nghệ 5 nó và hắn gặp nhau. 150 ngàn.

“Anh tốt nghiệp Đại học được 2 năm nay rồi, nhưng cố kỉnh tấm bởi đi đâu xin câu hỏi cũng không người nào thèm nhận. Dân tỉnh lẻ, nước ngoài ngữ ko giỏi, lúc đến lớp thì chỉ lo cắn đầu cơ mà học, không đi làm ở đâu cả, tới khi giỏi nghiệp rồi, cầm tấm bằng trên tay, mới thấy là bản thân thiếu ghê nghiệm thực tế một phương pháp dã man. Nếu như anh là chủ, anh cũng ko thuê 1 thằng như anh. Đói thì đầu gối cần bò, anh ra chạy xe pháo ôm để kiếm sống qua ngày, và kiếm tiền để thường xuyên trụ lại mẫu đất sài gòn này xin việc. Anh không thích về quê. Đúng là chỗ đó là quê nhà anh, nhưng… anh hại cái túng thiếu của nó. Với anh sợ hãi làm cha mẹ anh mất hi vọng. Mặc dù cho là nằm mơ, bọn họ vẫn mơ là anh sẽ học hành thành tài và kiếm được việc có tác dụng tại đất sài thành này. Em phát âm cái cảm hứng mơ mong của fan khác đè nặng lên vai mình gắng nào không???”

- Cả em với anh… bọn họ đều sinh sống vì fan khác, vị gia đình… Sao ta ko sống cho bản thân ta.

- thử hỏi, ai có thể tự sống chủ động muốn???.

Lần thiết bị 6… 150 ngàn.

- Em sẽ thuê nhà từng nào tiền 1 tháng?

- 700, điện nước luôn chừng 800, mà con mẹ chủ nhà đang đòi đội giá theo giá xăng.

- bên này cũng 700, nhưng mà được dòng bao điện nước… ví như em không phải lo ngại thì… ừ, dọn qua đây ở tầm thường với anh đi. Mang đến đỡ tiền thuê nhà.

- trường đoản cú gái đứng đường, anh tăng cấp em thành gái gọi, tiếng tính thành gái bao luôn hả??? Đại gia thì anh chưa phải rồi đó… mặc dù có tiến bộ, tuy thế “đại du” anh cũng không phải đâu cưng… - Nó nói rồi bật cười.

- Bao cái gì mà bao, sao em lúc nào thì cũng chọc anh vậy. Chẳng qua là… góp gạo thổi cơm chung. 1 mình anh chịu tiền nhà cũng oải quá.

- Anh tính xuất hiện rước đĩ vào trong nhà đó… xui lắm, anh không hại àh.

- Sợ cái gì mà sợ, em xem xét đi.

- Ah, hay tính tìm gái chơi chùa??? không tồn tại dễ đâu nha cha. Tui tính tiền đầy đủ hết đó.

- Em nói nhảm quá.

1 tuần sau, hắn chở nó dọn vật về ở tầm thường với hắn.

Nó và hắn sống bình thường với nhau đã hơn 2 tháng. Bao hàm thứ tình cảm từ từ khủng lên trong thâm tâm cả hai tuy nhiên đôi mặt đều không muốn nói đến nó. Hắn vẫn ngày ngày chạy xe cộ ôm, không bao giờ quên mua tờ báo coi mục tuyển người và bộ hồ sơ xin việc để sẵn bên trên xe. Nó vẫn đêm đêm ra đứng ở cội cây thân quen thuộc. đôi khi là hắn chở nó ra vị trí đó, đôi lúc hắn chở nó tới nhà của một người nào đó, rồi sáng hôm sau nó trường đoản cú về nhà.

- trường đoản cú nhiên hiện giờ anh thành 1 thằng ma cô dắt mối đến em luôn luôn àh. – Nó gắp thức ăn cho nó và nói, hai người đang ngồi mặt mâm cơm đạm bạc thường ngày.

Hắn đưa ánh mắt nó… góc nhìn như mong muốn nói điều gì đó, nhưng mà rồi lại im lặng và cúi xuống nạp năng lượng cơm tiếp.

- Ăn cơm đi, em nói nhảm quá.

Tối kia hắn lại chở nó tới căn nhà lần trước hắn từng chở nó tới. Nó xuống xe bên đường, đang vào tòa nhà đó rồi, mà lại hắn vẫn chưa quay xe cộ về. Kiếm một góc đường, hắn dựng xe pháo và chuyên thuốc hút, mắt vẫn quan sát vào căn nhà kia.

6h sáng… Nó bước thoát ra khỏi nhà, nhìn có vẻ rất mệt mỏi. Đang đứng lóng ngóng kiếm xe ôm thì hắn chạy lại trước phương diện nó.

- Lên xe pháo đi, anh chở về.

- Anh… anh đứng đây ngóng từ tối qua tới giờ àh. Anh rãnh vượt vậy.

Hắn tĩnh mịch và chở nó về nhà…

- Hay… em đừng đi làm nghề này nữa được ko?

Nó trâng trâng nhìn hắn.

- không làm loại nghề này thì làm dòng gì. Xuất sắc nghiệp Đại học tập như anh còn thất nghiệp, vừa học ngừng lớp 9 như em thì biết làm loại gì. Anh biết là đất tp sài thành này đâu chỉ có dễ kiếm tìm việc.

- Vậy thì em đừng đi làm, ở nhà đi, anh chạy xe cộ thêm ban đêm, tìm thêm tiền lo mang lại em.

- Anh đừng có điên. Lúc này học đâu ra mẫu thói nhân vật như vậy hả???

- Anh… anh không muốn em đi làm việc nữa. Anh không… không chịu đựng nổi xúc cảm em ngủ cùng với một tín đồ nào khác ngoài anh. Em phát âm không?

- Anh ghen… Anh làm cho ơn nhớ dùm em, anh cùng em không là cái gì của nhau cả, đừng gồm ghen tuông vớ vẩn làm việc đây, được không?

- tín đồ ở căn nhà đó là ai… Sao mấy lần cách đây không lâu em chỉ cho tới mỗi tòa nhà đó.

- Là khách hàng của em, em không thích nói mang lại anh biết và anh không buộc phải quan tâm. Quăng quật đi, đừng nhắc đến chuyện này nữa.

Hình như thân nó và hắn gồm một cái nào đấy ngăn cách, đều ngày sau đó, nó và hắn thủ thỉ ít hơn, cũng không thể vui vẻ như thời hạn trước nữa. Trong buổi cơm trắng chiều hôm ấy, đang ăn uống dỡ bữa, điện thoại cảm ứng thông minh nó reo. “Ừ, em biết rồi, em đã tới ngay.”

Nó ngừng bữa, vùng dậy và thay đồ.

- Lại là bạn đó tìm em?

- Ừ, thì sao?

- Em đừng đi.

- Không, ông ta là một trong người khách hàng sộp, những lần như vậy, ông ta đến em 500 ngàn. Chưa tính là ông ta siêu thích em. Khó khăn lắm mới tìm kiếm được một người khách như vậy.

- Em chớ đi.

- Không. Em bắt buộc đi.

- Anh vừa chất vấn ở một công ty kia gấp đôi rồi, 1 tuần nữa sẽ sở hữu kết quả. Nếu như được trao vào làm, anh hoàn toàn có thể lo cho cả em, em mang đến anh 1 tuần đi…

- Không… Em xin lỗi.

- Anh… anh thiệt sự… anh…

- Anh loại gì??? Anh yêu thương em đúng không? ngay cả việc yêu em, anh cũng không dám thừa nhận. Em biết, anh không muốn thú dìm rằng anh yêu thương một bé đĩ. Điều đó vô cùng kinh tởm, bạn dạng thân anh cũng khó gật đầu đồng ý được. Đúng, em có cảm tình với anh, nhưng tình cảm đó không mang ra ăn được lúc đói, không nuôi được bà ngoại và nhỏ em. Bắt buộc bây giờ, em đã đi làm. Mặc dù là một con đĩ, em vẫn đề nghị làm 1 bé đĩ yêu thương nghề với có trọng trách với công việc của mình.

Nó đóng cửa rồi bước tiến thật nhanh, gửi tay lau nhị giọt nước mắt đang chực trào. Ko được khóc. 6 bình nước chạm chán nhau, phù hợp rồi rã thôi… không được khóc. Ngươi không xứng danh với ảnh, ảnh còn cả tương lai vùng trước và sẽ sở hữu người tốt hơn mi xứng với ảnh. Ko được khóc. Bi hùng cười nắm khi nó từng suy nghĩ mình là một trong những con đĩ không yêu nghề, nhưng từ bây giờ lại xác minh trước phương diện hắn rằng, nó là một trong con đĩ yêu nghề.

- Cậu có được 1 thứ mà bây giờ tôi ít gặp gỡ ở những người dân trẻ. Đó là sự thật thà với chân thành. Nếu như như là một trong người khác, họ đã ghi trong hồ nước sơ của bản thân rằng đã làm cho ở nhiều công ty để minh chứng khả năng, khoác dù điều ấy là nói láo. Cơ mà cậu không phải như vậy. Tôi reviews cao đức tính này của cậu, vị đằng nào, khi vào công ty, cậu cũng sẽ được huấn luyện chuyên môn từ đầu. Viết vào 1 tờ giấy trắng thỉnh thoảng dễ rộng viết vào 1 tờ giấy đã kín đáo chữ hay bị thoa xóa lung tung. Về mức lương cậu yêu cầu, công ty chúng tôi nghĩ ko thành vấn đề. Cậu hoàn toàn có thể ra về và thứ 2 tuần sau bước đầu thử việc. Giả dụ trong 2 tháng cậu không chứng minh được khả năng của chính bản thân mình thì mặc dù cho là có tình cảm tốt với cậu, tôi vẫn cho cậu thôi việc. Cứ vậy nhé. Chào cậu.

Hắn bước thoát ra khỏi công ty, trong tim vui hơn khi nào hết, ở đầu cuối thì hắn cũng đã tìm được việc tạo cho mình. Tuy vậy con con đường phía trước đã còn các chông gai, nhưng lại đây rất có thể coi là một bắt đầu tốt. Vậy là hắn rất có thể thực hiện nay được ao ước của cha mẹ. Về nhà hắn sẽ call ngay cho bố mẹ báo tin. Cùng còn phải đưa tin cho nó nữa. Hắn tự tin rằng mình có thể thuyết phục nó làm việc lại bên mình.

Căn phòng yên lặng đến xứng đáng sợ, tất cả mọi đồ đạc và vật dụng lại trở về như thời gian hắn sinh sống 1 mình. Nó đang dọn đồ đi. Ko 1 lời từ biệt. Hắn call cho nó, nhưng không liên hệ được. Hắn thẩn thờ nhìn hộ gia đình của mình. Trước đó nó không cảm thấy, mà lại sao hôm nay, cũng hộ gia đình này, nhưng lại trống trải quá…

Bỗng dưnghắn để ý trên bàn nước có 1 bao thư nhỏ, vội mở ra coi, mong muốn là nó có để lại cho hắn vài lời. Nhưng bên trong chỉ có tiền. 690 ngàn.

Có thể bạn hi vọng câu truyện này kết thúc theo thứ hạng nó đã ngủ với người đàn ông kia để hắn được nhận vào làm. Giỏi nó ra đi bởi vì tương lai của hắn… tuy nhiên câu truyện này chỉ chấm dứt đơn giản như sau:

- …Cuối cùng, phụ thuộc vào chiếc hài nhưng Hoàng tử đã gặp gỡ lại Lọ lem, nỗ lực là bọn họ sống hạnh phúc mãi mãi sau này trong cung điện…

- chị em ơi, vậy là Hoàng tử không có chê Lọ lem công ty nghèo hả mẹ. Vậy bây giờ, tuy nhiên nhà mình cũng nghèo, nhưng về sau Hoàng tử cũng có thể thương con đúng không mẹ??

- Haha, đúng rồi, con gái của bà mẹ sau này sẽ tương đối là xinh đẹp… không có bất kì ai chê nhỏ đâu, và nhỏ sẽ tìm được hoàng tử mang đến mình… những người dân thương nhau thiệt lòng, rồi sẽ tiến hành ở cùng cả nhà thôi… - bỗng nhiên nước đôi mắt lại rơi, nó bi ai vì vừa bắt buộc nói dối với đàn bà mình…

1 năm sau…

Nó vẫn đứng ở nơi bắt đầu cây đó…

Thoáng bao gồm bóng xe chạy qua, một chiếc xe tay ga mắc tiền, người ngồi trên sẽ là hắn, dù cho có hóa thành tro nó cũng nhận ra, ẩn dưới hắn là 1 cô bé trẻ, đang vòng tay ôm hắn.

Nó quan sát hắn, hắn thấy nó… Họ chú ý nhau… Rồi hắn quay mặt đi, như trước đó chưa từng quen biết, tuyệt hắn sợ rằng nó đã kêu thương hiệu hắn…

Tiếng nhạc của quán cafê bên đường vọng sang…

“Nếu như trong trái tim anh vẫn trước đó chưa từng có em… Đến với em chỉ như khách qua mặt đường ghé thăm… Thì dù sao em cũng vơi đi cô độc… giữa bóng đêm…”